
Tặng cháu Luke và chó bambi
Bambi bé nhỏ bạn của tôi,
Mỗi sáng tinh sương đã dậy rồi,
Nằm ngoài cửa kính phòng bà đó,
Chờ bé Luke ra giỡn giỡn chơi.
Hai mắt cười tươi, tay dang dang,
Chân nhảy tưng tưng, miệng cười vang,
Bambi thích chí hai chân đứng,
Chồm tới chồm lui thật rộn ràng.
Hai bạn cùng chơi mỗi sớm mai,
Bà đem cho Luke miếng phô mai,
Bambi nhảy tới chồm lên sủa,
Rồi Bambi nhảy đốp thật tài.
Tháng ngày đôi bạn vẫn cùng chơi,
Cho đến khi tôi đã lớn rồi,
Tới trường thầy bạn cùng vui hát,
Về nhà vẫn giữ Bambi chơi.
Trong giá lạnh con nấc lên thành tiếng,
Trong cô đơn giọt nước mắt âm thầm
Chảy lăn dài trên gò má nheo nhăn,
Trong phòng vắng, bao người thân xa cách.
Sống âm thầm theo ngày tháng buông xuôi,
Đâu có ngờ những ngày cuối của đời tôi,
Mà buồn bã mà đau lòng như thế,
Vẫn kéo dài theo năm tháng lê thê,
Vẫn đau thương trong nếp sống ê chề,
Không vui thú cũng không còn hy vọng.
Phải chăng tôi sống cách xa lòng Chúa?
Nên đời tôi mới cay đắng phũ phàng,
Tôi tưởng mình đi lạc giữa rừng hoang,
Chung quanh tôi toàn cọp beo rắn rít.
Chạy như bay tôi kêu la thống thiết,
Lạy Chúa, xin hãy cứu thân con,
Ra khỏi nơi đổ nát hoang tàn,
Được thấy Chúa, được Chúa ủi an,
Được ánh sáng niềm tin làm tỏ rạng,
Được thấy đời con tràn đầy hy vọng,
Sống cuộc đời êm ái bình an,
Trong thế giới hòa bình muôn ánh sáng,
Ánh sáng rạng ngời mãi mãi không thôi,
Trong nhà Chúa, Chúa ở với tôi,
Không còn sống khổ đau trần thế.
Sau trận bão Katrina
Hôm nay trời tốt hay trời xấu?
Hôm nay trời nắng hay trời mưa?
Trời trở gió, gió to thành bão,
Sóng biển đông nước lũ ngập tràn,
Trôi nhà trôi cửa trôi tất cả,
Mạng sống con người trời chẳng tha.
Con mất mẹ lại mất cha,
Bơ vơ không biết căn nhà con đâu?
Hoảng sợ quá, con lầm đây cha
Con nhìn người đó, tưởng là mẹ con
Một bà đã lạc mất con
Giang tay ôm bọc vào lòng an ủi
Hai mẹ con khóc ròng đau xót
Biết làm sao tìm lại con mình
Trong khi hoảng hốt bàng hoàng
Một đội cấp cứu đang đi cứu người
Họ đem tất cả mọi người
Tập trung một chỗ, để chờ
Hội đồng thập tự tới ngay giờ
Điền đơn lý lịch để tìm mẹ cha
Đời con thất lạc không nhà
Cho nơi tạm trú, đồ ăn, áo quần,
Mền mùng, áo ấm, dép giày
Ăn uống no đủ để chờ ngày
Gặp cha gặp mẹ đầy lòng ước ao.
Dẫu cho thiếu thốn không sao
Miễn gặp cha mẹ lòng nao nao chờ
Từng giây, từng phút, từng giờ
Thời gian trôi chậm, hững hờ với con.
Thảm họa bão lụt năm 2005 tại New Orleans đã tạo ra
nhiều bi kịch cho con người khiến trái tim KimXoa cảm
động sâu sắc.
Thân tặng cháu Truyền Ân
Đêm nay cháu ngủ với bà,
Mẹ cha đi vắng, mình bà với con,
Bà cho ăn tối thật ngon,
Xong rồi lau mặt, dẫn con vào nhà.
Con nhìn quanh quẩn phòng bà
Không thấy bố mẹ, con òa khóc to,
Con kêu mẹ mẹ thật to
Rồi kêu bố bố, không ai trả lời:
“Bố đây, con có ngoan không?”
Nhìn con thương lắm bà bồng con lên
Vào phòng thay tã cho con,
Nhưng con không ngủ, con còn muốn chi?
Bà cho chai sữa, tức thì
Con cầm lấy nó, đòi đi lên lầu.
Bà ru con: À ơi...
Có ngủ thì ngủ cho lâu
Cho mẹ đi cấy đồng sâu chưa về…